Sau bao ngày cuồng chân vì dịch bệnh thì vào một ngày đẹp trời, nhóm mình xem được video trekking Tò Bò của đoàn Nếm TV và quyết định lên kế hoạch cho chuyến camping này.
Địa điểm: Đỉnh Tò Bò, thuộc xã Lóng Luông, huyện Vân Hồ, Sơn La, cách HN khoảng 170km, ước chừng 4-5 tiếng đi xe máy.
Ưu điểm: Đây là địa điểm hầu như chưa có bất kì sự khai thác về mặt du lịch nào nên thiên nhiên vẫn còn rất hoang sơ, hùng vĩ, rất thích hợp cho những đoàn đi cắm trại kết hợp ngắm cảnh, săn mây.
Nhược điểm: Vì rất hoang sơ nên những thứ liên quan đến nền văn minh con người rất ít. Các đoàn đi cắm trại nên xác định chuẩn bị hết mọi thứ trước khi khởi hành.
Đồ cần chuẩn bị trước:
+ Lều trại, túi ngủ, tấm trải giữ nhiệt, bếp (bếp ga mini để ăn lẩu là lựa chọn hợp lý, còn bếp nướng để sưởi, nên chuẩn bị cả 2), đồ ăn, cồn (dạng khô để đốt còn dạng lỏng để làm ấm người ), sạc dự phòng, đèn trại, bạt,… (những thứ này đều có thể thuê ở bất kì địa điểm cho thuê đồ cắm trại nào).
+ Đồ ăn: đoàn mình chuẩn bị cả đồ nướng và lẩu (nên tính toán số lượng đồ ăn vừa đủ, tránh lãng phí và cũng để tiện mang theo nhất).
+ Trang phục: mang thêm quần áo (một bộ) vì lúc lên núi nhiệt độ thấp hơn lúc đi đường rất nhiều, các bạn nữ có thể mang theo váy vóc để check in rất đẹp.
+ Đồ vệ sinh cá nhân, nước + bông tẩy trang (rất cần thiết), khăn ướt, khăn khô,…
LỊCH TRÌNH CỤ THỂ
– Đoàn mình khởi hành từ Hà Nội vào 10h sáng ngày 11/12, dọc theo Đại lộ Thăng Long ra QL6, hướng đi Hòa Bình, Sơn La. Đến tầm 4h chiều là bọn mình đã đến xã Lóng Luông (mình sẽ lược qua khúc này vì đường cũng khá dễ đi, đoàn mình đi chậm và dừng nghỉ tại 3-4 điểm nên thời gian đến nơi cũng chậm hơn so với dự kiến).
– Tại xã Lóng Luông: mình mua nước lọc và đồ uống phục vụ cho buổi tối tại quán tạp hóa gần Ủy ban xã, đoàn mình 8 người nên dùng khoảng 20l nước (cho buổi tối và sáng hôm sau là vừa). Sau khi chằng lại đồ cẩn thận thì tự tin theo chị google chỉ đường vào bản và đi lên núi. Nhưng đời không như là mơ vì có vẻ chị mải chỉ đường cho mọi người quá nào có kịp đi khảo sát đường đâu 🥲, đường chị chỉ nhỏ như vòng eo của Ngọc Trinh vậy, lại còn dốc đứng nữa. Cả đoàn vẫn phăng phăng vít ga leo dốc thì sự cố bắt đầu xảy ra báo hiệu chuyến leo núi không thuận lợi cho lắm.
– Khi xe đầu tiên leo được độ chục m thì bắt đầu không leo được nữa, một phần vì không phải dân chuyên cộng thêm đồ đằng sau rất nhiều nên xe bị đứng giữa dốc, kéo theo 4 xe khác đều bị đứng lại. Loay hoay mất một hồi mới lùi được xe xuống chân núi. Cả lũ lúc này bắt đầu có sự đấu tranh tư tưởng khi trong kí ức ùa về video đoàn của Nếm TV đi bán tải lên được đỉnh, còn đường chị gg chỉ thì chắc vừa được cái bánh xe
– Sau một hồi xử lý lại xe và đồ thì đoàn mình gặp được bé dân bản địa super thân thiện nhiệt tình dẫn đoàn mình lên núi bằng một con đường khác, trông ok hơn vì đường to và có vẻ ô tô đi được, cả đoàn khí thế theo bé và nghĩ rằng chỉ tầm 15-20p nữa là mình sẽ đến được điểm cần đến. Nhưng, cuộc đời đâu có tha cho mình dễ như thế, khi mà chỉ khoảng 500m đầu đường có vẻ dễ đi, sau khi hết đoạn đường bê tông là đường đất và đá, nhiều đất và cũng rất nhiều đá, đá to đá bé đủ thể loại khiến bọn mình rất chật vật. Cố gắng đi thêm được khoảng 200m nữa thì mấy chị em (cụ thể là 3) ngồi sau tay lái quyết định để mọi người chở đồ lên trước, rồi bọn mình đi bộ lên, vì theo lời bé guide kia thì chỉ còn một đoạn ngắn nữa thôi là đến, lần nào hỏi bé cũng bảo là 5p nữa. Và cũng chính từ đây, ác mộng bắt đầu!
– 3 chị em sau khi được thả xuống thì quyết định đi bộ, vì nghĩ là chỉ còn đoạn ngắn và cũng vì để tránh cho mn phải quay lại đón trên cái đường đất đá kia. Sau khi mất niềm tin vào chị google, bằng kiến thức vài năm sinh sống và làm việc ở HN đúc kết lại, mấy chị em đã quyết định đi theo hướng mà tổ tiên mách bảo. Nhưng, có vẻ cũng giống chị gg, lần này đi xa quá các cụ cũng chưa check đường, thế là 3 chị em khí thế hừng hực đi bộ lao về phía mây mù phía trước. Trong đầu chỉ nghĩ rằng đi bộ theo đường ô tô đi được là đến, nào có hay biết là giữa đường có lối rẽ đã bị mây mù che khuất ở bên trái đâu. Và đúng như dự đoán, bọn mình lạc!
– Đi bộ được khoảng hơn 2km, bọn mình gặp dân bản đang làm việc và có hỏi về hướng lên đỉnh Tò Bò, lúc này họ chỉ về một hướng khác trong biển mây và bảo từ đây đến đó còn 1.6km nữa, để chắc chắn hơn thì bọn mình có hỏi thêm một bác dân bản khác đang trên đường về, bác chỉ lối đi rồi cũng biến mất vào làn mây. Sau khi nhận ra được vấn đề, bọn mình mới bắt đầu lấy điện thoại và gọi cho đồng đội thì ÔI BẠN ƠI!! KHÔNG CÓ SÓNG!!! Lúc này 3 chị em bắt đầu hoang mang style, trời cũng đã tối dần, bọn mình quyết định đi theo hướng chỉ của dân bản. Khi check điện thoại thì bỗng dưng có cơn gió thổi được chút 4G để mình check định vị của đoàn lên núi trước, trông có vẻ gần và đúng hướng, bọn mình quyết định đi theo đường đó tầm 500m nhưng nhận ra trước mặt là một quả núi, trời thì tối và lại càng lo hơn, bọn mình lại quay lại vị trí cũ và quyết định không đi đâu nữa để tránh mất sức.
Lúc này mới gọi được cho 1 người trong đoàn đã lên núi trước, thì sóng của hắn cũng yếu, nghe được câu được câu không và phát hiện đoàn đi đón điện thoại cũng không có sóng. Họ lượn 2-3 lần rồi mà vẫn không thấy bọn mình. 3 đứa cứ ngồi trong gió rét và đã nghĩ đến kịch bản xấu nhất có thể xảy ra thì mình nghe được tiếng xe máy vọng lại (xung quanh là núi nên tiếng vọng lại rất rõ), lúc này cố gắng gọi cho số đã liên lạc được kia, thì rất may là người đi đón vòng lại cầm điện thoại đó. Sau bao hồi cố gắng liên lạc, la hét trong núi và chỉ đường thì bọn mình đã tìm thấy nhau sau 2 tiếng thất lạc. Cảm xúc đúng vỡ òa và hạnh phúc. Sau khi ăn nhẹ bằng gần 5km đường núi thì bọn mình đã lên đến nơi, bắt tay dựng trại, làm đồ ăn và tận hưởng buổi tối. Đến nơi thì mới phát hiện do ban đầu bé guide dẫn mấy người kia đi một lối khác, về đón một lối khác nên bọn mình không gặp nhau. Nhưng rất may là cuối cùng cả nhóm đã đoàn tụ
– Bọn mình chuẩn bị bếp ga mini và bếp than để ăn kết hợp cả lẩu cả nướng cả sưởi. Ban đầu trời có sương mù che mất toàn bộ bầu trời, nhưng đến tầm 9h tối thì sương tan, trăng lên và cả một dải ngân hà bao phủ xung quanh bọn mình, khiến bữa tối đã chill lại càng thêm chill. Sau khi ăn uống no say và quẩy banh nóc thì bọn mình đi ngủ để sáng hôm sau đón bình minh.
Sáng hôm sau không cần báo thức, cả đoàn tự động dậy sớm đón bình minh. Chỗ bọn mình cắm trại là đỉnh cao thứ 2, cao hơn đoàn của Nếm và còn một đỉnh cao nhất nữa nhưng không lên được. Lúc 6h là trên trời bắt đầu le lói vệt sáng màu vàng. Bình minh diễn ra khoảng 30p nên mọi người cần tranh thủ nhanh để ngắm cảnh. Sau khi mặt trời lên cao thì sương bắt đầu tan, biển mây bắt đầu tràn vào bao quanh đỉnh của bọn mình. Thực sự không có từ ngữ nào có thể diễn tả được khung cảnh này vì nó rất đẹp, rất hoang sơ và hùng vĩ. Cảm giác tất cả mệt mỏi và khó khăn của ngày hôm trước đều tan biến, và việc có mặt tại đây vào lúc này thực sự rất đáng giá.
– Sau khi ngắm cảnh và check in, bọn mình mới ăn sáng và thu dọn đồ đạc (nên mua mì tôm hộp ăn cho ấm bụng nhé, vì buổi sáng rất rất lạnh do có sương và mây, và khi ăn xong thì tiện thu dọn rác hơn). Đoàn mình khởi hành về lúc 10h15 (tất nhiên 3 chị em vẫn phải tráng miệng thêm 2km leo núi nữa vì có chở được đâu. Rác thì bỏ vào túi lớn, xuống đến sân bóng dưới bản có chỗ tập kết có thể vứt ở đó luôn. Đường xuống vẫn khó đi và độ sợ x10 khi đoạn đường bê tông lúc đầu leo lên, khi xuống nó dốc đứng và gần như không có cua, gặp đứa sợ độ cao như mình đúng nín thở đến khi xuống dưới, mặt cắt không còn giọt máu
Bọn mình chia lại đồ đạc rồi bắt đầu khởi hành về Hà Nội. Đường về bọn mình vẫn dừng nghỉ 3-4 chỗ, về đến HN vào lúc 5h chiều. Vẫn đủ thời gian để các homie tắm rửa ăn uống nghỉ ngơi để xem trận Việt Nam – Malay
Khép lại cú trip hơi nhức cơ bằng việc về đến nhà, nằm trên chiếc giường thân yêu và ngẫm lại chuyến hành trình đầy cảm xúc của bọn mình. Mảnh đất Việt Nam vẫn còn rất nhiều địa điểm hoang sơ, hùng vĩ và bình yên đến vậy. Hẹn gặp lại Tò Bò vào một ngày hơi xa